Tuần trăng cuối cùng của năm thanh thanh trong sương khuya. Sơn cẩn thận nhẹ nhàng ngồi dậy, đưa bàn tay to bè ra hứng lấy giọt sáng lọt qua khe cửa sổ. Bàn tay còn lại hắn khẽ vuốt ve thứ ánh sáng xanh trong như ngọc. Phải hơn tuần nay hắn mất ngủ vì khoảnh khắc ngày mai.
Từ ngày cán bộ báo tin mình có tên trong danh sách phóng thích nhân dịp Quốc khánh 2/9, hắn giữ thân như ngọc. Đời hắn chưa bao giờ cẩn trọng đến từng cử chỉ, hành động và lời nói như vậy. Hắn ăn uống nhỏ nhẹ như nàng dâu mới, giả điếc trước những lời lẽ châm biếm sẵn sàng gây chiến của bạn cùng buồng. Miệng hắn hình như cũng câm nốt. Hắn nhẫn nhịn tất cả. Hắn tạ ơn người đã tạo ra ngày lễ độc lập, người cho hắn tự do sớm hơn dự định mấy tháng. Hắn tôn sùng người đó lắm, nếu có dịp hắn sẽ quỳ dưới chân người ấy mà dập đầu khấu tạ một cách kính cẩn đầy chân thành. Vào đây rồi hắn mới hiểu tự do là thứ đáng quý nhất sau đến sống. Hắn hiểu ra chân lý sau mấy trận đòn nhừ tử từ cánh đàn em của Tuấn Sứt, trưởng buồng người có cái thẹo kéo dài từ mày trái xuống tận cằm. Gã dằn mặt vì nghĩ Sơn láo, đáng ăn đòn. Tuấn Sứt cũng nể hắn lắm. Có mấy thằng “ma mới” chịu được quá ba trận đòn vậy mà đến trận thứ năm Sơn mới chịu hạ mình quỳ gối trước mặt gã, quy phục. Bảy năm đằng đẵng cuối cùng cũng qua.
Mặt trời lên ngang tầm mắt. Sơn ung dung rảo bước trên phố tấp nập với cái mũ lưỡi trai kéo thấp che đi đôi mắt láo liên và cái đầu trọc, cạo trắng ởn. Người ta xuống tóc vì muốn tâm thanh tịnh, tìm chốn an lạc ẩn náu tâm hồn còn hắn vì đi tù, vì trả giá cho lỗi lầm trong quá khứ. Phố cũ nhưng xa lạ với một kẻ rời đi suốt bảy năm nay trở về trong cảnh lạnh lùng thờ ơ. Hắn rảo bước đến khu phố “đèn đỏ” nơi từng một thời xưng vương xưng bá với đám đàn bà bán trôn nuôi miệng, nơi hắn từng bảo kê cho vài quán hát, bia hơi, quán nhậu vỉa hè trong khu. Tiền xài dư dả. Đàn em cả bầy, đứa nào đứa nấy khom lưng kính cẩn mỗi khi gặp hắn. Lúc đó, hắn chỉ thua ông vua mỗi cái ngai vàng.
Bình Luận