Trên con đường vắng tanh vắng ngắt, có một con bé vừa phóng xe điện vù vù vừa cười he hé như hít phải bóng cười. Còn ai trồng khoai đất này, con bé đấy đương nhiên là tôi rồi. Mà không “lên cơn” mới lạ, tôi vừa hoàn thành xong bài thi môn Toán, kết thúc kì thi vào mười đầy khó khăn thách thức, lắm vất vả gian nan. Bắt chước các anh chị hàng xóm, tôi cũng lắc đầu thật mạnh để rũ hết mệt nhọc (hình như cùng với cả kiến thức) trên đường về nhà. Chỉ vì thi lên cấp ba mà gần giữa tháng sáu rồi, tôi vẫn không thể tạm biệt sách vở để gửi lời chào thân ái tới mùa hè rực rỡ. Có ai hoan nghênh việc còng lưng luyện đề trong thời tiết nóng bức và nắng gay nắng gắt suốt ngày đâu! Nhưng hiện tại đã khác, tôi đã tự do. Mùa hè ơi, chào em!
…
Tôi thích thú tận hưởng cảm giác ngủ nướng khét lẹt nồi đến mười một giờ trưa mà không bị mẹ gọi dậy như hò đò. Từ hôm qua, bố mẹ đã về quê bởi việc gấp nào đó, chắc độ một tuần nữa mới thu xếp xong công việc dưới quê để lên đón tôi về cùng. Quậy một mình suốt một tuần lễ và không bị ai ngăn cấm ư, một đứa trẻ đang trong độ tuổi mới lớn rất thích điều này. Muốn “bung lụa”, tôi phải ngủ đẫy giấc nhằm tích đủ năng lượng.
Tuy nhiên bữa sáng đã bỏ, bữa trưa bỏ tiếp thì chết đói mất, tôi đành xuống bếp lục lọi tủ lạnh. Đen cho tôi, đúng lúc đang hí hửng cầm túi bánh mì lên trên nhà thì đôi chân bị vướng phải thứ quái quỷ nào đó khiến tôi ngã “uỵch” một phát, đầu đập xuống sàn. Ối ông bà bố mẹ ơi, đau điếng hồn! Tôi thấy người mình ê ẩm và mắt bắt đầu hoa lên. Ngay sau đó, một màu đen như lĩnhLoại vải được dệt bằng tơ nõn, mặt bóng mịn, các sợi dọc phủ kín sợi ngang, có màu đen bóng. bao phủ tầm nhìn của tôi. Trời sập rồi ư?
Bình Luận