Hồi tôi còn học cấp ba, phía sau trường có một con đường nhỏ ít người qua lại dẫn thẳng đến khu đô thị đang xây dang dở. Có lẽ vì chẳng bị tiếng xe cộ làm ồn, và nhất là chẳng có đám học sinh nghịch ngợm nên hai hàng cây bên đường vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên vẹn của tán lá đầy đặn, xanh mướt. Một bên đường trồng những cây phượng vĩ to lớn, thẳng tắp, cành cây này đan xen vào cành cây khác. Bên đối diện lại là hàng bằng lăng thấp hơn, cành cây cũng khúc khuỷu nhỏ gầy. Mỗi lần mùa hè đến hai bên đường chẳng hẹn mà cùng nở rộ những chùm hoa đỏ thắm và tím ngắt. Giữa trưa hè oi ả mà đi trên con đường ngập hai màu hoa cảm giác trong lòng cũng mát rượi và tràn đầy sức sống, giống cái tuổi mười sáu mười bảy khi đó.
Lúc đầu tôi cũng không biết điều này, vì khi nhập học đã là tháng tám, tiết trời sang thu, hoa phượng hay bằng lăng đều rụng từ lâu rồi. Hồi ấy tôi vẫn chưa có xe đạp nên đành phải đi bộ, vốn dĩ nhà không xa trường lắm, nhưng vì ngại nắng mà chọn con đường nhỏ này, rồi lại xuyên qua khu đô thị chất đầy đất cát để về. Sau này tôi mới biết, nếu ngay từ đầu tôi chọn đi đường lớn thì chẳng mất đến tám năm để gặp hắn.
Có đôi khi chỉ lỡ một nhịp nhưng phải mất cả đời để vòng lại gặp nhau…
oOo
Hắn và tôi học chung lớp, nhưng không thuộc một nhóm. Thời đi học lớp nào chẳng chia ra dăm bảy nhóm khác nhau, thường thấy nhất là nhóm chăm học, nhóm bình thường, nhóm ăn chơi và nhóm quậy. Tôi thuộc nhóm bình thường, nghĩa là học hành tạm xếp vào hạng tầm trung, lớp tổ chức sự kiện bảy lần thì đi ba, gia cảnh không có gì nổi trội. Còn hắn ở nhóm ăn chơi và nhóm quậy.
Bình Luận