(Các chi tiết lịch sử và địa danh trong truyện hoàn toàn là hư cấu, không có tính tham khảo)
Thời Trung Hưng, có mấy năm trong nước thịnh vượng, yên ổn, dân chúng cũng vì vậy mà ưa ca hát, trang điểm, thích các dịp hội hè. Trong dân gian xuất hiện nhiều làng nghề làm son phấn và hương trầm nổi danh để thỏa thú làm đẹp, ướp hương.
Nhiều tiệm son phấn mở cửa đến tối vẫn không ngớt khách mua hàng, giàu có bạc vạn. Nhưng phàm cực thịnh tất suy. Dần dần, các thợ giỏi trong dân gian đều bị kêu vào kinh để hầu các bà hoàng, ông chúa hết cả. Lò bể, cửa hàng bỏ không. Thiếu kẻ trông nom, không người truyền dạy, các làng nghề cũng mai một dần.
Trong các thứ son phấn thời ấy, hương lạp tức sáp thơm là món được ưa chuộng nhất hạng. Ở Quế Loan, khắp đất chỉ còn một nhà còn giữ được bí quyết gia truyền trăm năm, đến bấy giờ đã là đời thứ tư. Hương lạp nhà họ Tôn nổi danh khắp xứ, còn từng được xung vào lễ làm vật tiến cống sang nước khác. Sáp thơm mà các bà hoàng thường dùng cũng từ một công thức y hệt mà ra.
Người làm sáp thơm ấy cũng là người kỳ lạ. Nghề làm hương lạp từ xưa chỉ truyền cho đàn bà con gái. Nếu nhà nào có nhiều con, trong các con chỉ chọn một người có tính tình thật nhu mì, tỉ mỉ để uốn nắn từ nhỏ mới truyền nghề. Làm sao cho người kế nghiệp phải có một tấm lòng son, một đôi tay khéo, một đầu óc kiên định mới làm ra được loại sáp thơm tốt nhất.
Thế nhưng, người kế nghiệp đời thứ ba của nhà họ Tôn lại không phải nữ. Đến đời Tôn Thị Mai, vì sức khỏe yếu nên bà chỉ có duy nhất một mụn con trai. Cũng vì bệnh tật triền miên, thời trẻ dẫu được triệu vào đế kinh, bà không được quan gia giữ lại. Tôn Thị Mai dành phần đời còn lại bồi dưỡng con nhỏ, cố sao cho nghiệp tổ tiên không vì mình mà mai một.
Bình Luận