Ở một khu rừng nọ, những tán lá xanh mướt đan xen tạo thành một tấm màn bao bọc lấy cả một vùng đất. Mỗi chiếc lá đều rung rinh trong làn gió nhẹ, mỗi nhành cây đều kể lại câu chuyện của riêng mình. Những đóa hoa dại với đủ màu sắc, từ tím nhạt đến trắng tinh khôi, thi thoảng điểm xuyết thêm sắc đỏ tươi.
Trong không gian xanh ngát ấy, có một chú chim nhỏ thường hay lượn quanh và ghé thăm những cây lớn để nghỉ ngơi. Mỗi lần hót, đôi cánh mỏng manh của nó khẽ rung lên theo nhịp gió, tiếng hót của chú ta trong trẻo và thanh thoát, giai điệu ấy như đang cảm thán về vẻ đẹp của vạn vật.
Vào một ngày, khi sương mai vẫn còn vương trên những ngọn lá, chú chim nhỏ chọn cho mình một chỗ nghỉ ngơi giữa những cành lá um tùm. Chú ta thích nhất là những cây lớn, với thân to lớn và rễ cây ăn sâu vào lòng đất, cảm giác vững chãi và bình yên đến lạ!. Trong khi nghỉ ngơi trên nhánh của cây cổ thụ lâu đời nhất trong khu rừng, cậu ta nhìn vào những vết nứt và cành cây khô héo, thắc mắc mà hỏi trước sự già cỗi của cây:
– Ông cây ơi, tại sao ông không cố gắng giữ cho mình trẻ trung và khỏe mạnh hơn?
Cây già phì cười rồi hỏi lại:
– Vậy con nói xem ta phải làm sao bây giờ?
Chim nhỏ khẽ nghiêng đầu, đôi cánh nhỏ khép hờ, cậu ta chẳng thể nghĩ ra cách nào có thể khiến cây già trở nên xanh tươi trở lại. Bỗng một làn không khí vụt qua, nhẹ đến mức có thể cảm nhận được từng đợt hơi thở của nó, gió vuốt ve bộ lông mềm của chim nhỏ rồi nấp đi sau cây cổ thụ.
Bình Luận