Mảnh đất Andrea xinh đẹp có một tòa tháp nổi tiếng. Đó là tòa tháp nhỏ ở phía sau thủ đô, gần với phía khu rừng Carl thơ mộng, nơi có những đồng cỏ xanh mơn mởn với những bông hoa cúc họa mi trắng điểm xuyết, cánh mỏng như cánh bướm đung đưa theo gió.
Người dân trong làng luôn căn dặn con cái mình tránh xa tòa tháp đó: “Nơi đấy có một con quái vật! Nó sẽ bắt và ăn thịt trẻ con. Khôn hồn mà bén mảng tới đấy!”. Đó là những lời dặn dò của người lớn trước khi đi ngủ sau mỗi câu chuyện cổ tích hoặc là lời la mắng mỗi khi thấy đứa trẻ nào léng phéng tới gần khu rừng Carl.
Hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân ngọt ngào. Những bông hoa khoe sắc dưới cái nắng rực rỡ, những con gió đưa gót ngựa của chàng kị sĩ Apollo tới thăm cánh rừng Carl mộng mơ kia. Dĩ nhiên chàng đã nghe câu chuyện truyền miệng của dân chúng về tòa tháp bị nguyền rủa này nhưng chàng chẳng để tâm. Có lẽ chàng nghĩ mình đâu phải đứa con nít vắt mũi chưa sạch mà đi tin những câu chuyện chỉ để ngăn bọn trẻ đi chơi lung tung.
Chàng đi đến vùng đồng cỏ xanh rộng lớn, cách không xa đó là tòa tháp trắng nổi tiếng. Tòa tháp được xây bằng đá cẩm thạch với những bông hoa hồng trắng bao quanh. Những bông hoa nở rực rỡ dưới nắng xuân, thân đầy gai nhọn như muốn cắm rễ mà len lỏi vào từng khe hở của những phiến đá. Nhưng đó là một tòa tháp cũ kĩ, hoang sơ, dẫu cho hoa hồng trắng nở đẹp như vậy.
Chàng bước tới gần tòa tháp, định vươn tay hái lấy một bông hoa hồng trắng, bất chợt chàng nghe thấy một giọng hát ngọt ngào:
Bình Luận