Chương 7: Huyết Trì

Bình nguyên này là đất tổ của loài Lục Giác Lộc, ở trung tâm của thảo nguyên rộng lớn là một tòa thành cổ được xây dựng từ đá khối, từ xa nhìn lại đã cảm thấy được sự to lớn kì vĩ của nó.

Từ xa xưa khi Đan Thú còn thống trị Đại Địa, chúng đã phát triển nên những nền văn minh vượt xa sức tưởng tượng của loài người, rất nhiều công trình của nhân loại ngày nay đều là học tập theo chúng mà mô phỏng lại và phát triển lên, dù rằng so với những gì mà Đan Thú đã thật sự đạt được thì lạc hậu tới mức không đáng kể tới, có thể coi là tiền sử hoang dã.

Thời gian trôi qua, những tri thức kia từ lâu cũng đã bị thất lạc, ngay cả Đan Thú với sự đứt quãng trong truyền thừa giữa thế hệ cũng đã không còn nhớ gì về những công nghệ kia nữa, một thời kỳ vàng son cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất.

Lâm theo sau Hạo Sơn và Bạch Ngọc bước dọc qua thành.

Khung cảnh nơi đây quả thực là vô cùng xinh đẹp. Các loại kì trân dị bảo mọc quanh những ngôi nhà bằng đá xám tạo nên một chốn bồng lai nhưng cũng không kém vẻ cổ kính. Không khí trong thành thơm ngát hương của các loài linh dược quý khiến cho Lâm có cảm giác khoan khoái như thể được gột rửa từ trong ra ngoài, các lỗ chân lông trên người nó cũng nở ra tham lam hít hà bầu không khí tốt lành này.

Những loài linh dược này so với những linh dược ở ngoài thành giá trị chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém, đủ để các tông môn lớn của nhân loại phải đổ máu tranh giành, thậm chí kẻ nào xui xẻo đoạt được còn có thể dẫn đến họa sát thân.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận