Chương 5: Sát tâm.
Lâm nghe thấy một tiếng hét, một tiếng hét xa xăm. Như thể cách nó cả ngàn dặm, như thể thuộc về một vùng không gian khác.
Chỉ đến khi cổ họng của nó đau xé, máu ứa ra từ khóe miệng, Lâm mới biết rằng, chính nó là người đang hét.
Đau đớn. Nội tâm nó vỡ nát, nỗi đau mà không ngôn từ nào có thể miêu tả được.
Nó hét, hét như muốn xé rách cả phổi, hét như thể đây là cách duy nhất để giải phóng nỗi đau hành hạ nó chết đi sống lại này.
Đau đớn vượt xa nỗi đau thể xác, như thể tâm hồn nó bị xé thành từng mảnh.
Hai mắt nó ứa máu. Máu chảy xuống trở thành huyết lệ, rơi xuống mu bàn tay bỏng rát tựa than nóng.
Nó không còn có thể nghĩ được gì nữa. Lý trí bị nhấn chìm trong một màu đỏ, tầm nhìn của nó cũng chỉ độc một màu đỏ của máu.
Đúng lúc này, con quái vật lại gầm lên, tiếng gầm thu hút sự chú ý của đứa trẻ với trái tim đã vụn vỡ.
Một cảm giác dần dần nhóm lên trong lòng nó, rồi bùng lên thành từng luồng cảm xúc mạnh mẽ sục sôi.
Năng lượng trong người nó cuộn lên, phồng lên, rồi hoàn toàn bùng nổ, không thể bị kiểm soát. Nguồn năng lượng thanh khiết của Lục Giác Lộc giờ phút này cũng bị vấy bẩn bởi những cảm xúc hỗn loạn và đen tối mà chuyển thành một màu đỏ ối của máu, tựa như một làn sương máu bao quanh cơ thể của đứa trẻ.
Hai lòng bàn tay của Lâm siết chặt, chặt tới mức mà móng tay găm vào mu bàn tay tới chảy máu nhưng nó chẳng hề để tâm.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận