Chương 4: Thao Thiết
“Thưa trưởng thôn, nhóc Lâm lại trốn ra ngoài đi săn rồi ạ.”
Một người đàn ông với cơ thể vạm vỡ tựa như một con gấu lớn bước đến trước mặt trưởng thôn, cúi đầu, ngữ khí có chút tức giận cùng không biết phải làm sao, nói.
Nước da màu nâu đỏ khỏe khoắn, làm nổi bật lên ba vết sẹo lớn trắng hếu trước ngực ông ta. Gương mặt khắc khổ với một vết sẹo khác cắt dọc qua mắt trái càng khiến cho dung mạo của ông ta thêm phần dữ tợn và đáng sợ.
Ông ta tên là Bộc, là thợ săn giỏi nhất trong thôn thế hệ này, cũng là người hướng dẫn cho đám nhóc con trong thôn cách sử dụng sức mạnh từ nguồn năng lượng của Lục Giác Lộc trong cơ thể chúng.
Trưởng thôn nghe lời của Bộc thì không có vẻ gì là tức giận, chỉ vuốt vuốt cây trượng trong tay, bình tĩnh hỏi:
“Bộc, ngươi cảm thấy nhóc Lâm so với những đứa trẻ khác thì như thế nào?”
“Xét về tư chất thì hoàn toàn vượt trội, so với tôi năm đó còn mạnh mẽ hơn nhiều. Khả năng làm chủ năng lượng từ thần thú cũng rất tốt, đã hoàn toàn vượt qua tất cả những đứa trẻ khác. Tuy nhiên nhóc con đó đối với việc luyện tập lại không có bao nhiêu nghiêm túc, hoàn toàn chỉ chăm chăm vào săn bắn, thật sự là quá lãng phí thiên phú của nó rồi.”
Trưởng thôn trầm ngâm trước lời nói của Bộc, đoạn chợt hỏi:
“Bộc, ngươi cảm thấy mình có thể dạy dỗ nhóc Lâm một cách tối ưu nhất cho nó sao?”
“Chuyện này…”
Nghe câu hỏi của lão, Bộc chợt cứng họng, suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc cũng đành bất lực lắc đầu.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận