Kinh Thánh viết: “Phỏng có ích gì, nếu có kẻ được cả thiên hạ nhưng đánh mất chính linh hồn mình?” – và “Chân dung của Dorian Gray” chính là câu trả lời.
Vẫn mô-típMô-típ là một công thức có tính ước lệ, biểu trưng nghệ thuật của một cốt truyện “bán linh hồn cho quỷ” đổi lấy sự bất lão, nhưng cốt truyện của Oscar Wilde khiến ta chẳng thể buồn chán khi đọc. Chàng trai Dorian với vẻ ngoài tuấn tú và vô nhiễm Vô nhiễm: trong sạch, không bị vấy bẩn, không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh đã ao ước với bức hoạ của chính mình để nó thay anh gánh chịu mọi vết tích của tuổi già và tội lỗi. Dần dà sự thanh nhã của “gã Dorian trong tranh” bị hoen ố, mục ruỗng, trớ trêu đó lại là dung mạo bản chất linh hồn Dorian.
Hoạ sĩ Basil đã tâng bốc vẻ đẹp của Dorian và chủ động hoạ nên thứ lưu giữ điều ấy, Huân tước Henry thì tán tụng tuổi trẻ và gieo vào Dorian những lý tưởng nguy hiểm. Bọn họ đã khai mở nhận thức của Dorian về bản thân, khiến chàng đắm chìm trong những giá trị phù phiếm và trở thành kẻ ngã mạnNgã mạn: luôn coi trọng bản ngã của mình lên trên hết, mọi người không bằng mình, mình là trung tâm của vũ trụ, tốt đẹp hơn người . Chàng tìm cách để tận hưởng lạc thú, buông bỏ rào cản luân lí, và đem lòng mình si mê cô đào Sibyl thấp kém. Nhưng khi vỡ mộng tình, Dorian khiến cô người yêu hổ thẹn mà tự sát, nhưng trong lòng chàng bấy giờ lại lóe lên sự tàn ác. Chàng không hối cải mà ngày càng buông thả bản thân, và sa lầy đến mức thoát ra là điều không thể.
Bình Luận