Chương 7: Bóng tối trong tâm tưởng

Bình minh đỏ rực hệt như ánh hoàng hôn bao phủ kín cảnh vật quanh đền. Tiếng cười đùa, tiếng gió xào xạc và tiếng chuông báo động hòa lẫn vào nhau đưa Bình An rời khỏi căn bếp nhỏ. Cậu bạn ngoại quốc ngước nhìn bầu trời rồi nhìn lướt cảnh vật xung quanh và dừng mắt trước con cáo trắng đang quấn quýt bên tôi.

Bất chấp tiếng gầm gừ đe dọa cùng ánh mắt hung hăng, hiếu chiến của con cáo nhỏ, Bình An bế nó trên tay, vuốt ve và hỏi đùa:

– Thế lực nào đưa nó đến với An vậy?

– Một đêm trái gió trở trời, nó tự mò đến đây, mình đuổi cách nào nó cũng không đi nên đành làm bạn với nó.

Bình An đặt con cáo vào tay tôi, mỉm cười thật dịu dàng như tia nắng đầu tiên giữa mùa đông lạnh giá. Cậu bạn ngoại quốc nói rằng con cáo trắng cùng với ánh bình minh đỏ bất thường đều là điềm gở liên quan đến chiếc hộp phong ấn. Đó là một lời nguyền, một cách phục thù của kẻ thua cuộc đã bị tước đoạt tự do.

Cậu ấy kể rằng trước lúc vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời, linh hồn con cáo tinh đã thề sẽ báo thù, sẽ khiến từng người trong dòng họ Hikaru chết đi đến khi gia tộc pháp sư không còn một ai. Để thay đổi tương lai tăm tối, một pháp sư đã dùng cả tính mạng để đổi lấy một lời tiên tri và biết được lời nguyền đó sẽ thành sự thật nếu người trong dòng họ kết hôn với phụ nữ ngoại quốc. Câu chuyện đó được ghi chép và lưu truyền qua nhiều thế hệ như một cách cảnh cáo hiện tại và nhắc nhở đời sau. Nhờ vậy, dòng họ pháp sư được duy trì suốt mấy trăm năm cho đến ngày cha Bình An gặp được mẹ cậu ấy trong một lần đưa du khách tham quan khu vực này.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận