Chương 5: Thay đổi ý định
Bình An đi tàu cao tốc từ Tokyo đến nơi xa xôi hẻo lánh này thăm tôi vào lúc chạng vạng của một ngày cuối tuần. Khi nhóm du khách cuối cùng rời đi, bóng dáng cậu ấy thấp thoáng trong sương cùng hai túi đồ nặng trịch. Trên tay phải của Bình An là một cái túi to đầy áo ấm, khăn choàng cùng một số loại thuốc chữa những loại bệnh thường gặp. Còn túi ở tay trái là gạo, thực phẩm tươi và vài món ăn có thể dự trữ lâu dài.
Bọn tôi cùng nấu vài món đơn giản và dọn ra gian nhà phụ đối diện bánh xe nước. Tiếng gió thổi cùng âm thanh xào xạc phát ra từ khu rừng già khiến lòng người trĩu nặng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng và giấu đi tâm tư bằng cách cố gắng tập trung vào công việc. Sự im lặng bao vây và chia cắt hai kẻ cô độc một thời gian dài. Mãi cho đến khi ngồi vào bàn, cùng nói lời cảm ơn tới cỏ cây, muôn thú đã hi sinh bản thân nuôi dưỡng con người, tôi và cậu bạn ngoại quốc mới nhận ra sự tồn tại của đối phương.
– An quen chỗ này chưa? – Bình An mở lời hỏi thăm bằng chút vốn Việt ít ỏi. – Có gì khó cứ nói với mình.
Chuyện về hai người khách lạ và cái hộp ở nhà kho cùng sự xuất hiện của con cáo nhỏ chợt quay về. Nhưng không hiểu tại sao tôi giấu nhẹm câu chuyện đầu tiên và cuối cùng. Sự nhạy cảm đến mức tiêu cực mách bảo hiện giờ không phải lúc kể về những chuyện khó tin. Tôi chọn cách nói về cái hộp trong kho một cách thành thật với hi vọng Bình An sẽ tìm ra cách giải quyết đúng đắn.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận