Chương 4: Người khách của đêm
Cơn mưa đêm không hẹn mà tới phủ kín cảnh vật bằng màn nước trắng xóa. Lúc định đóng cửa đền, tiếng chuông kêu lanh canh kích thích tính tò mò, buộc tôi ra ngoài kiểm chứng. Ánh sáng vàng vọt từ những đốm lửa trong cột đèn soi chiếu hình ảnh một người phụ nữ đội mũ rộng vành có mạn che, một tay cầm ô, tay kia dìu một người con trai đang mê man, đứng trước cổng. Vừa nhìn thấy tôi, người đó quỳ sụp xuống, van nài bằng giọng rất bi thương:
– Pháp sư, xin cô cứu lấy con trai tôi!
– Cô đứng dậy đi. Cháu… – Tôi đỡ lấy người khách lạ và tìm lời giải thích. – Cháu chỉ là người giữ đền… Cô đừng hiểu lầm…
Người phụ nữ đó khẽ lắc đầu. Bà ấy lặng người đôi chút, cố giữ lấy người con trai đi cùng như níu kéo chút hi vọng cuối cùng, giọng run rẩy vì lạnh và cũng vì tuyệt vọng:
– Tôi biết việc này rất khó khăn với pháp sư. Nhưng tôi chỉ còn một tia hi vọng này thôi. Tôi không muốn mất con. Pháp sư, cầu xin cô, cứu con trai tôi!
Bên ngoài, sấm chớp rền vang, gió rít từng hồi. Hơi thở lạnh lẽo của đêm mưa khiến người phụ nữ khổ hạnh run rẩy. Để người vừa đến không gặp nguy hiểm khi trời tối, tôi buộc lòng đưa họ vào trong đền trú tạm.
Chiếc mũ rộng vành được bỏ xuống, người phụ nữ để lộ gương mặt phúc hậu với làn da trắng hơi tái nhợt vì lạnh. Người con trai đi cùng vẫn ngủ rất say và không hay biết gì. Nói đúng hơn, anh ta đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Tôi rót một li trà nóng đưa cho người mẹ đáng thương rồi ngồi đối diện với bà. Người phụ nữ đó cầm li trà, ngập ngừng một lúc rồi đặt lên bàn. Mắt của bà vẫn dán chặt vào người con trai đang hôn mê. Bà muốn chắc rằng người con trai đi cùng vẫn còn sống.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận