Có những suy nghĩ viển vông rằng, liệu “vĩnh hằng” có thật sự tồn tại trên đời? Liệu có điều gì sẽ không bao giờ đổi thay, không bị thời gian bào mòn? Khi còn bé, ta dễ tin vào những điều đẹp đẽ và huyền hoặc. Ta tin vào tình yêu mãi mãi, tin rằng có những người sẽ ở lại với ta suốt đời. Nhưng rồi, theo năm tháng, ta nhận ra: không có điều gì là trường tồn. Nếu trên thế gian này có thứ gì thật sự vĩnh cửu, thì đó chỉ có thể là cái chết.
Cái chết là điều duy nhất không thay đổi. Nó âm thầm tồn tại như một quy luật bất biến. Nó không vội vàng, nhưng luôn chắc chắn. Nó không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, mạnh yếu. Nó đến vào lúc không ai ngờ, và để lại một khoảng trống không gì bù đắp được. Trong khi mọi thứ khác đều có thể thay đổi tình cảm, con người, niềm tin thì cái chết lại là điểm đến cuối cùng mà ai cũng phải chạm mặt, không sớm thì muộn.
Người trưởng thành là những đứa trẻ từng ao ước lớn lên. Nhưng khi đã chạm đến cái gọi là “trưởng thành”, họ mới hiểu phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một thế giới nội tâm đầy mâu thuẫn và cô đơn. Họ luôn khao khát tình yêu, khao khát được thấu hiểu, được quan tâm, được ôm lấy khi yếu đuối. Họ mong một tình yêu ngọt ngào, thủy chung, kéo dài mãi mãi. Nhưng chính sự khát khao ấy lại khiến họ mòn mỏi dần. Mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng, mỗi lần tin tưởng lại là một lần đổ vỡ.
Và rồi, họ sống như những cái xác di động. Trái tim dần nguội lạnh, cảm xúc dần chai sạn. Họ vẫn cười, vẫn nói, vẫn đi làm, vẫn trò chuyện… nhưng tất cả chỉ như một chiếc mặt nạ được đeo lên để che giấu bên trong là một khoảng trống không đáy.
Bình Luận