Quà Tặng

-
Thanh Diệp đã tặng Hoa hướng dương Không Hạt2025-07-27 14:50:59
Tôi ở nhà thêm hai ngày mới trở lại đi học được. Cả lớp vẫn chẳng thay đổi gì so với những buổi học đầu tiên, vẫn cái không khí chật chội giữa bụi phấn và sự yên lặng, tiếng bút di chuyển liên tục trên giấy, tiếng phấn quyệt trên bảng đen. Không có thời gian chết giữa những khoảng nghỉ, không ai quay ngang, dọc để trò chuyện phiếm, họ chỉ hỏi bài nhau, so sánh đáp án giữa các bài tập. Ngoài khoảng thời gian đầu giáo viên còn giảng bài, phần còn lại chỉ còn tiếng thở của chính mình và tiếng đập của trái tim trong lồng ngực.
Ngày nào như thế, tôi hiếm khi thấy ai đó trong lớp cười lớn tiếng, họ chỉ chăm chăm vào việc học. Các hội thi thể thao, hoạt động của nhà trường đều thiếu vắng ai đó. Những buổi sinh hoạt đầu tuần chẳng ai thèm nhìn lên sân khấu xem hôm nay lớp nào trực tuần, ngoài mấy phút đầu tiên chào cờ. Họ cúi gập người, đắm mình trong những con chữ chạy liên tục trên mặt giấy, những con số vô chi lởn vởn trong tập đề cương. Có mấy người không làm bài tập, họ cầm trên tay cuốn tiểu thuyết nào đó dày cộp. Số không có gì trên tay, khép hai hàng mi, ngủ một chút bù cho thời gian sáng nay dậy sớm ôn bài.
Tôi nhìn xung quanh, chẳng phải chỉ có mỗi lớp tôi như thế. Có lớp trên, lớp chọn khối A0, C, D,… Họ không có thời gian cho những vui đùa của chính mình, đắm chìm trong một tương lai xán lạn không mỉm cười ngày hôm nay. Tôi nhớ mặt một vài người trong số họ, thành công và cô độc. Sống một cuộc sống nhiều người ao ước với không một người bạn bên cạnh. Có những người đã chọn sống độc thân, có người ly hôn, có người hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng nếu như biết trước như thế, họ vẫn cố gắng. Tôi biết điều đó, vì một người trong số họ từng nói với tôi rằng, “Tao thà sống như thế này còn hơn trong cái máng lợn ấy.” Cái máng lợn ấy, tức là thị xã này. Rồi cũng có người nói, “Có thế tao không còn bạn, nhưng sống nghèo đói thì không.”
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận