Chương 7
Cả đám lao vào những ngày học thêm liên tục, có hôm chỉ có một đứa nghỉ, cũng có những vài đứa nghỉ lận. Đặc biệt, thứ hai tất cả chúng tôi đều đi học thêm, nên chẳng còn mấy buổi chúng tôi dành thời gian cho nhau nhiều như trước đó. Tôi chẳng cần phải học thêm làm gì, vì tôi biết tương lai ảm đạm như trước khi trời mưa lớn của mình. Nhưng con bé đến và nói với tôi rằng dù sao cũng nên học thêm một chút vì trước kia tôi chẳng đi học thêm. “Anh nên học thêm môn gì đấy đi, mới biết cái cảm giác học mãi vẫn chẳng thấy đủ của người giỏi, mặc dù mình chẳng hiểu được họ đâu.” Nó cười có vẻ khá vui vì trò đùa của mình.
Tôi tham gia vào lớp học thêm môn toán và vật lý, hai môn tôi dở nhất. Suốt những năm cấp ba, điểm cao nhất hai môn tôi tự mình đạt được mà không cần ai giúp đỡ là bảy phẩy bảy mươi lăm, thậm trí là còn chưa được nổi tám điểm, nên những lần sau tôi cần có chút tham khảo các bạn trong lớp. Họ cho tôi xem bài mà không mấy phàn nàn, chỉ với một điều kiện tối thiểu không được làm phiền hoặc gọi tên họ trong giờ kiểm tra. Tôi đáp ứng đủ cả.
Lớp học thêm môn toán của tôi chỉ có cậu bạn to xác học cùng, đôi khi cậu ta không mấy hứng thú với giáo viên này lắm do mẹ cậu ta mới là người đăng kí cho cậu ta, một phần, giáo viên này là họ hàng của cậu ta. Cậu ta mời tôi học thêm cùng vì lúc ấy tôi vẫn chưa chọn được lớp, cậu ta còn mời tôi học thêm môn vật lý và tiếng Anh cùng, tôi chỉ học thêm môn lý thôi. Môn tiếng Anh tôi không giỏi lắm, nhưng tôi có thể tự học ở nhà nhờ chơi trò chơi điện tử và xem phim nói tiếng Anh. Cách đấy lại hiệu quả hơn tôi nghĩ khá nhiều.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận