Chương 6
Cô ấy mời tôi đi thư viện thành phố vào ngày Giỗ tổ Hùng Vương, không vì lí do gì cả. Khi tôi hỏi vì sao, cô ấy chỉ nói, bố mẹ không cho đi đền Hùng nên đi thư viện. Cùng với cô ấy thì còn em gái cô ấy, người tôi yêu và mấy người bạn chung của chúng tôi. Thư viện thành phố, hay thư viện quốc gia tôi cũng không rõ, chỉ biết nơi đó rộng lớn. Những kệ sách cao tít không thấy đỉnh, sâu thăm thẳm sâu vào những góc tường. Người quản lý quản lý thư viện đồng ý cho chúng tôi mang đồ ăn bên ngoài vào với điều kiện không được vứt rác bừa bãi.
Chúng tôi cả thảy được gần mười người, ngồi kín một chiếc bàn hình chữ nhật, hai bên, những cuốn sách được để bừa bãi, đứa này để đè lên đứa kia. Xen lẫn là hộp và ly nhựa đựng đồ ăn thức uống. Cứ cách một tiếng, sẽ có một đứa đứng lên đi ra sân trong của thư viện. Nó cứ ở đấy mãi rất lâu chẳng biết làm gì nhưng lần lượt đứa nào cũng thế. Đến lượt tôi ra ngoài thì có thêm nàng. Nàng chỉ ngồi trên ghế đá, nhìn cây cỏ lay động theo gió nhẹ trong nắng vàng. Lá phượng rụng lả lướt, phủ kín cả mảng sân lớn. Ngồi ngoài đó được một lúc, đầu tôi bị lá phượng xâm lấn. Sâu tận chân tóc, lá vàng bé con nằm gọn trong đó, lay mạnh cũng không chịu ra. Trên tóc nàng, lá và hoa phượng chen nhau cài vào.
Tôi gọi nàng hẵng chậm lại chút, tôi phủi bỏ lá trên tóc nàng, gỡ hoa ra, đưa cho nàng. Nàng đáp lại bằng nụ cười và lời cảm ơn. Giọng nàng dịu êm như màu nắng vàng ban mai. Cách nàng cười thật đẹp, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, hai bờ môi căng tràn nhựa sống. Đôi mắt tròn, mở to nhìn tôi, kẻ khốn khổ, vẫn luôn đầy ắp kỳ vọng cho một cái gì đó mới, cái gì đó sẽ thay đổi nàng và tôi. Điều đó là đủ để tôi đắm chìm trong sự ngọt ngào của mùa hè.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận