Chương 5
Gió lại nổi lên, lay những mầm non mới nhú trên thân cây già nua, khô héo suất mùa đông giá lạnh. Chúng phả vào sau gáy tôi, dựng những sợi tóc dựng đứng và làm môi tôi khô lại. Sau khi tỉnh dậy, vẫn cứ nghĩ mùa thu vẫn còn bên cạnh, tôi để lại áo khoác trên đi văng. Nhà đầu tư nằm trên đi văng, anh ta trông khá hơn lúc trở về, không còn thẫn thờ nhìn thế giới xung quanh.
Màn đêm buông cái giá lạnh ôm chúng tôi vào lòng, vuốt ve đôi má bằng làn gió thổi liên tục. Hơi lạnh cứ đi mãi, khắp những ngõ ngách nhỏ nhất, chui xuống gầm bàn, vào trong các tủ đựng đồ. Nó không bỏ rơi thứ gì mà nó nhìn thấy. Chỉ chạm nhẹ vào thứ hiện hữu đã thấy được sự hiện diện của mùa đông kéo dài. Tôi thở dài, hơi ấm tạo thành làn khói trắng tan dần trong thoáng chốc. Tôi vẫn sẽ tiếp tục những gì mình đã bắt đầu và kết thúc nó. Có mấy ai bỏ cuộc được khi đã bước đến cuối cùng, và chỉ còn một bước nữa là kết thúc đâu.
“Anh không lạnh à?” Anh ta thay đổi cách giao tiếp, bước ra với vẻ ngoài của con người trước khi tới đây. Trong ánh mắt, có chút ánh sáng, chút hy vọng. Nó làm anh ta trông người hơn, giống như người còn sống. Anh ta khoác áo lên vai tôi, chiếc áo khoác cũ đã sờn vải.
“Không.” Tôi lấy bao thuốc hút dở trong túi áo khoác, châm một điếu mời anh ta. “Anh thay đổi cách xưng hô rồi à.” Có lẽ nó là câu hỏi, dù tôi biết câu trả lời. Nhưng nhìn anh ta, có lẽ, anh ta thay đổi rồi.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận