Chương 4
Anh ta ngồi xuống ghế, nơi ban nãy chúng tôi đã ngồi cùng nhau, nhìn vào đôi tay trắng bệch. “Tôi vẫn muốn cứu họ!”
“Vì sao?” Tôi mang đến cho anh ta một cốc nước. Anh ta ngước lên nhìn tôi, ghét bỏ con người đứng trước mắt mình. “Họ là cái gì mà anh phải cứu?”
“Là bạn thân và là người yêu tôi. Vì tôi mà họ mới phải chết.” Tôi uống một hớp nước.
“Họ chết bên cạnh nhau à?” Tôi thấy anh ta nắm chặt lấy cốc nước.
“Vì tai nạn giao thông, khi đang đợi tôi.”
“Cùng một lúc,” anh ta muốn giết tôi, “lạ nhỉ?”
“Anh nghĩ họ phản bội tôi?” Tôi gật đầu. “Họ là anh em ruột, anh hiểu không?” Ra là vậy, tôi không nghĩ về việc đó.
“Vậy anh muốn họ sống lại?”
“Cuối cùng anh cũng nói được một câu giống người.” Tôi không nghĩ mình sẽ có trả lời cho lời nhận xét đó. Nhưng làm gì cứu được người đã chết rồi?
“Anh không cứu được họ đâu.” Tôi chăm chú nhìn cách anh ta phản ứng với câu đó lắm. “Nếu mà làm thế được thì tôi đã có thể ngăn các cuộc chiến tranh thế giới xảy ra rồi.” Trong cái nhìn đầy sự ghét bỏ đó, còn có nhiều hơn ý nghĩ đáng sợ.
“Vậy tôi đầu tư cho anh làm gì?”
“Để chấp nhận nó đã xảy ra.” Tôi ngồi xuống đối diện anh ta. “Anh không muốn chấp nhận nó nên mới muốn thay đổi nó. Nhưng nó đã xảy ra rồi, thì không thay đổi được.” Anh ta bỏ đi. Đóng mạnh cửa như để dằn mặt tôi. Nhìn bóng dáng khuất sau bức tường gạch cũ, tôi vẫn ngồi lại trên chiếc ghế tròn. Anh ta và tôi cũng chẳng khác nhau là mấy.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận