Chương 2
Lần 2X: Chúng tôi trở về hai tháng trước khi cô ấy rời bỏ chúng tôi.
Bắt đầu lại mọi thứ với những hiểu biết đã có, cảm giác kì lạ trong tôi trỗi dậy. Liệu tôi có trở nên kì lạ khi sống mãi trong quá khứ thế này không? Một gã đàn ông sống và hành động như một tên nhóc mười sáu tuổi, làm bạn và trò chuyện với đám nhóc kém mình những hơn hai mươi tuổi càng khiến tôi nghĩ mình trở nên kì quặc trong mắt chính mình.
Lần này chúng tôi vẫn cố gắng giúp cô tôi có cuộc sống hạnh phúc hơn. Chúng tôi đưa cô ấy đi chơi đây đó, tham quan nhiều nơi trong thành phố. Thấy cô ấy mỉm cười, tôi nghĩ cô ấy sẽ nghĩ lại những hành động của mình. Tôi có làm đúng không? Hay những gì tôi làm chỉ là vô nghĩa?
Liệu cô ấy có hạnh phúc với những gì chúng tôi trao cho không?
Câu trả lời là không. Cô ấy vẫn rời bỏ chúng tôi, rời khỏi thế giới sau khi va chạm với mặt đất. Khi thấy cô ấy nằm trên sân trường, tôi cảm thấy gì? Chẳng biết nữa. Có phải là nhìn thấy nhiều lần quá đã khiến tôi mất đi cảm giác sợ hãi ban đầu? Hoặc là không.
Khuôn mặt của cô ấy in rõ vào kí ức của tôi. Đó không phải là bạn thân của tôi. Cô ấy xinh đẹp, rạng ngời chú không phải là thứ vô hồn nằm bên dưới kia. Đó không phải là cô gái hay mỉm cười, luôn hạnh phúc với những gì mình có, chứ không phải là thứ chẳng rõ hình dạng, xấu xí.
Tôi ngồi sụp xuống, ôm lấy khuôn mặt mình bằng hai bàn tay nứt nẻ. Dù đã cố gắng không nhìn nhưng hình ảnh đáng sợ ấy vẫn ám tôi vào những giấc ngủ.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận