Chương 1
Tiếng trống vang lên bên ngoài, kéo tôi rời khỏi giấc ngủ ngắn. Những bạn học cùng lớp đang bàn nhau về những con số, những tiếng xì xào vang lên inh ỏi bên tai. Tiếng đập bàn của người bạn cùng bàn cuối cùng cũng thật sự đánh thức tôi.
“Mười? Mày ư?” Là cô bạn ngồi cùng bàn, người cho tôi chép bài, hầu hết các môn. Với may mắn của mình, mọi môn học tôi chép của cô ấy đều được khá cao, nhưng không nghĩ nó sẽ cao hơn cả cô ấy. Đôi mắt cô ấy như muốn long khỏi hốc mắt, nhìn tôi đầy căm phẫn.
Mặc kệ cô ấy tức giận, tôi bước ra khỏi lớp, ngoài hành lang giữa mùa đông đầy gió rét. Tôi ngáp liên tục, áp má vào lan can bằng kim loại lạnh ngắt. Giờ ra chơi đầy ồn ào, hòa vào tiếng gió rít lên qua những kẽ lá. Mùa đông năm nay đến muộn, mới bắt đầu từ hồi tháng mười hai.
Tôi ước có được một tia nắng chiếu xuyên giữa mùa đông quá!
Những đám mây nổi trôi trên bầu trời rộng lớn kia, che đi những chùm sáng mà mặt trời để lại trước khi mùa đông tới. Chúng tụ lại, thành một đám mây lớn, đen kịt như sắp đổ một trận mưa cực lớn, trút hết oán hận lên những kẻ tội đồ.
Tôi thở dài, đảo mắt nhìn xung quanh. Bạn thân tôi, một cô gái, đã ở sẵn đó, hai tay bám lấy hai thanh lan can. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, cô ấy ngoảnh lại. Đôi mắt của cô ấy khác hẳn mọi ngày, đôi mắt trùng xuống, hai mi như muốn chạm vào nhau.
“Bao nhiêu?” Tôi hỏi cụt ngủn, mà chắc cô ấy cũng hiểu.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận