Bến lở
Nắng vàng trải dọc con đường bê tông nho nhỏ dẫn đi khắp ngõ vườn nhà Hai Thành. Nắng chạy theo bóng người, nắng cười khanh khách trên những lá khô từ ngoài bến sông vào đến cửa nhà Hai Thành. Hàng dừa in bóng im lìm lên nền xi măng trắng tạo mảng sáng tối, loang lổ trên mặt đất phù sa. Mặt sông gợn sóng lăn tăn, loang loáng ánh sáng phản chiếu từ chảo lửa trên cao phả xuống làm mắt Hai Thành lóa cả lên. Anh nhẹ nhàng bước từ phà lên bờ rồi rảo bước trên con đường bê tông ngoằn ngoèo, quen thuộc.
Trái xoài chín thơm lừng bị chim ăn mất một nửa đương đung đưa trước mặt anh cười khéo, mời chào. Anh vui vẻ đưa tay lên hái rồi liếng thoắng ăn phần quả còn nguyên. Vị ngọt lịm xen lẫn dư vị chua nhẹ nơi đầu lưỡi kích thích vị giác khiến nước miếng trong miệng anh tuôn ào ào. Mùi xoài chín thơm nức cánh mũi khiến lòng anh khoan khoái, lạ thường. Ngoại vẫn bảo, ăn lại của chim lúc nào cũng ngon hơn. Quả thật quả xoài này rất ngon, nó xoa dịu cơn đói đang cồn cào nơi bụng anh. Anh vui vẻ ăn hết phần quả còn lạ rồi lấy tay quẹt ngang miệng, chân rảo bước đi tiếp.
Qua khu xoài lại đến khu cam, khu bưởi, rồi chuối, ổi, mận…đang lủng lẳng trái chín. Vườn nhà anh rộng đến cả chục hecta. Vườn nằm cạnh con sông Tiền mênh mông con nước phù sa quanh năm nên cây trái lúc nào cũng xanh tốt, trĩu quả mọng chín thơm lừng. Mỗi lần về thăm nhà, Hai Thành phải ăn tất cả trái cây trong vườn anh mới chịu.
Bình Luận