Chương 8: Chạm vào lòng anh

Nắng sớm tràn ngập khung trời. Ngày mới lại bắt đầu ở trạm cứu hộ. Tương Quân đến từ sớm, giờ này cô vẫn còn suy nghĩ mãi chuyện hôm qua. Thử nghe lời Tâm Loan xem mục đích sống thực sự là gì, bản thân cô vốn đã mất đi nhiều thứ trân trọng nhất, yêu thương nhất. Lạ lùng thay, khi biết tình cảm Frank dành cho mình, cô cứ do dự phân vân.

– Nghĩ gì vậy em? – Tâm Loan ngồi xuống bên cạnh.

– Không ạ! – Cô lắc đầu. Có vẻ không thổ lộ thì tốt hơn cả. Sự sẻ chia vấn đề tình cảm nó phức tạp hơn người ta tưởng.

– Em lạ thật! Chị cảm giác em luôn khống chế tình cảm của mình. Em bận lòng chuyện gì sao? – Tâm Loan đan hai bàn tay vào nhau. Nói thế nào, vị bác sĩ này luôn mong muốn hiểu nhiều hơn về đồng nghiệp của mình. Quan trọng hơn hết, cô ấy từ lâu đã xem Tương Quân như một đứa em gái bé nhỏ.

– Em thấy khó dung hòa mọi thứ! – Tương Quân thở dài ngao ngán.

– Em nghĩ phức tạp làm gì? Giống như chuyện Frank vậy. Rõ ràng tình cảm cậu ta dành cho em mọi người đều thấy nhưng em cứ hững hờ. Em nên trân trọng để chẳng bao giờ hối tiếc! – Tâm Loan dịu dàng bảo.

– Em đã làm thế, trân trọng mọi thứ, nhưng khi mất đi em vẫn ân hận. Em sợ sự hối hận vậy mà em vẫn hối hận, chị thấy em buồn cười không? – Tương Quân cười khẩy. Trông cô nàng sầu não đến mức khá tồi tệ.

– Chị không biết nữa! Em sống lý trí hơn chị, ít ra lúc này em đủ kiểm soát để nói chuyện với chị thay vì sợ hãi chuyện vừa qua! – Tâm Loan buông tiếng thở dài. Mới vừa đón chào ánh bình minh mà mọi thứ nặng nề đến vậy. Tương Quân lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Frank lại viết cái gì đấy, trông anh ấy mệt mỏi và xanh xao.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận