Chương 7: Trùng trùng nguy nan

– Thằng khốn! Mày dám điện thoại à? – Đám người hung hãn nhào đến đánh Frank, chúng không cần biết đối tượng là ai. Vài tên khác bắt đầu dí súng vào người họ.

– Dừng lại! Đừng đánh anh ấy! – Tương Quân xót quá, cô liền nài nỉ nhưng chúng càng đánh Frank điên cuồng hơn.

– Con nhỏ này! – Gã to xác nhất bỗng cười nham hiểm, ý nghĩ ti tiện chợt loé lên trong đầu, hắn cười gằn. – Dắt nó đi!

– Tương Quân! – Jolh la lên nhưng kẻ khác liền dí súng vào cổ anh. – Khốn kiếp!

– Đừng lo cho em! – Cô hướng ánh mắt về phía mọi người.

Chúng nhanh chóng lôi cô vào căn phòng bên cạnh. Gã cao lớn đóng cửa lại rồi cười man rợ. Đâu ai biết bên ngoài tâm trạng đồng đội cô căng thẳng thế nào. Họ bị kiềm hãm một cách khủng khiếp.

– Nào, con cừu bé bỏng! – Cái giọng kinh tởm nhất mà cô từng nghe. Tên yêu râu xanh này nổi hứng bất chợt khiến người ta khó phòng bị.

Tất nhiên cô biết hắn định làm gì, súng đã vứt sang bên và áo cởi ra sẵn, gã đàn ông tồi tệ chuẩn bị vồ lấy cô như một con hổ đói. Tương Quân bất chợt mỉm cười. Chỉ mình cô với hắn và cô biết mình là ai!

– Đến đây đi anh! – Cô vẫy tay khiến hắn sửng sốt, ôm nỗi thích thú cực độ lao vào người đẹp. Khoảnh khắc sắp ôm được con mồi thì hắn đột ngột lãnh trọn cú đấm như trời giáng vào mặt, cú tiếp theo vào bụng, tất nhiên đòn tay sauMột đòn thế nguy hiểm trong môn Karatedo hạ nốc ao trong khoảnh khắc.

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận