Chương 6: Đối mặt
Ba ngày trôi qua, Tương Quân không nhớ mình đã kể cho mọi người nghe bao nhiêu lần kỳ tích sống sót này. Cô thật tỉnh táo và sự tỉnh táo đó khiến mọi người kinh ngạc.
– Frank… – Cô nói khẽ khi tìm thấy anh ngoài vườn. Lucky luôn ở cạnh anh, những thời điểm này chú chó thường im lặng.
Frank nhìn cô, anh vẫn tựa người xuống ghế, vẻ mặt khá mệt mỏi. Cô chưa biết nói thế nào, anh hình như lại đầy tâm sự.
– Em cảm ơn anh! – Cái giọng khô khốc, nghèn nghẹn nơi cổ họng, Tương Quân cố thốt ra.
– Về việc gì? – Frank lạnh lùng đáp.
– Vì… anh đã cứu em! – Cô chợt sựng lại. Tất nhiên dáng vẻ của anh làm lòng cô nôn nao đến lạ. Ngay khi biến cố qua đi, tự dưng giông tố khác có nguy cơ ập tới.
– Em hãy quên chuyện đó đi, đừng ám ảnh về nó nữa! – Frank đứng dậy nhìn lên trời, cô không hiểu nổi, chỉ thấy lo cho anh.
* * *
– Có chuyện gì với Frank thế? – Tâm Loan hỏi Tương Quân khi cô ấy đặt quyển sách xuống bàn.
– Em không biết, anh ấy trông cứ như người bị tổn thương vậy! – Tương Quân lí nhí bảo.
– Tại sao? Chị chưa từng bắt gặp dáng vẻ như vậy của Frank. Từ khi em đến đây cậu ấy bắt đầu thay đổi! – Ánh mắt Tâm Loan không phải dò xét, thực tế thì nữ bác sĩ luôn đồng cảm trước vấn đề tâm lý của đồng nghiệp.
– Chẳng lẽ em là nguyên nhân của mọi việc? – Tương Quân trầm giọng. Cô bé bắt đầu chán nản.
– Không, ngốc ạ! Chị sợ Frank đang bị ai đó hớp hồn! Thật ra nếu xét về tâm lý chị nghĩ cậu ta đang có vấn đề lớn với em, cô bé ạ! Frank không tự hào khi cứu em, cậu ấy thể như trốn tránh điều gì đó hoặc giả em làm cậu ấy tổn thương. Nghĩ kĩ lại xem em có làm gì cho Frank buồn không? – Những giả thuyết Tâm Loan đưa ra nghe có vẻ thuyết phục. Tương Quân đang hiểu và tiếp thu nó thật nhanh. Ít nhất là vậy!
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận