Chương 4: Gõ cửa tâm hồn

– Kìa, Tương Quân! – Tâm Loan reo lên cười khi thấy cô bé vừa đến trung tâm. Quả là chuyện hy hữu nhưng nó vẫn có thể xảy ra. Dĩ nhiên mọi người đã không cách nào ngừng câu chuyện cứu hộ hôm qua lại được.

– Có trời mới biết được làm sao cô cậu thoát nạn! – Jolh mang cà phê đến cho mọi người. Anh ấy vô cùng ấn tượng biểu hiện của Tương Quân. – Em là tay bơi số một hả cô bé?

Tương Quân bỗng ngại ngùng, cô không dè Jolh hỏi như vậy. Thật sự nét mặt cô vô cùng bối rối khi đón lấy ly cà phê.

– Thật ra… em không biết bơi anh ạ!

Kịch!

Cuốn sách trên tay Alex rơi xuống cùng ánh mắt đầy kinh ngạc của Jolh. Cả hai ngỡ ngàng rồi Alex hỏi lại:

– Em nói là em chiến đấu trên biển khi em… không biết bơi à? – Alex đến gần. Anh ấy bắt đầu trạng thái hoang mang nhẹ.

– Thật sự là vậy! – Cô rụt rè đáp.

– Ôi, Chúa ơi! – Alex ngồi xuống. Sự kinh ngạc lây lan khắp phòng. – Nếu Marc biết ông ta có một người hùng thế này thì ông ấy sẽ không làm sếp nữa đâu!

– Có cần thế không? – Bác sĩ Hanso đột ngột bước vào. Hôm nay ông đi làm hơi trễ.

– Thế anh định ra sao ông bạn? – Alex cười khẩy nhìn vị bác sĩ.

– Tôi nghĩ Frank trả lời được đó! – Câu nói của Hanso làm Tâm Loan bật cười. Phải, thỉnh thoảng Hanso cũng hài hước. Xem ra Frank lại nợ Tương Quân thêm lần nữa rồi.

– Sao vậy Lucky? – Tương Quân xoa đầu khi chú chó chạy đến bên cô. Frank cũng vào, trán anh dán miếng băng keo cá nhân nhỏ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận