Chương 1: Một ngày biển động

Tương Quân gấp cuốn nhật ký lại, khóa vào trong tủ. Cô quyết định sẽ không bao giờ mở nó ra xem nữa. Tương lai có thể mờ mịt chăng? Cô đã từng mơ ước rất nhiều nhưng giờ đây lại mệt mỏi với những giấc mơ đó. Có thể cô đã sai khi chọn lựa nghề nghiệp nhưng giờ đây cô không biết rốt cuộc mục đích sống của mình là gì nữa. Không còn hy vọng gì vào tương lai, mọi thứ dường như mù mịt và u ám! Cô biết điều đó hơn ai hết và cô vẫn sống như không có gì cả.

Cô đang sắp bước ra ngoài cuộc sống mưu sinh bộn bề. Thật khó biết được cô đang nghĩ gì trong khi mẹ cô lúc nào cũng vất vả. Bà sống một cách khổ sở với ngày tháng nặng nề cơm áo gạo tiền. Cô cảm thấy vui vẻ bên mẹ và em gái nhưng nỗi buồn lúc nào cũng vây lấy cô. Thế nên kiểu sống của con người hai mặt trở nên bình thường từ lúc nào không hay biết. Mặc kệ sự thật có ra sao cô vẫn đinh ninh rằng mình đang bị kẹt trong một giấc mơ. Khi ấy cha cô vẫn còn sống và mọi người hạnh phúc bên nhau. Cô tự lừa dối bản thân mình như thế mãi cho đến một ngày đột nhiên cô nhìn thấy chiếc trực thăng bay trên bầu trời…

– Như thế là quá đủ cho một kẻ lông bông! – Tương Quân tự nhủ khi cầm lá thư trên tay. Mở chìa khóa chiếc xe máy, nó bắt đầu lăn bánh trên con đường miền quê. Nắng vẫn trong, trời vẫn đẹp vậy mà chẳng làm cô vui nổi. Những bản hợp đồng tạm bợ không đủ kiếm sống cho cả gia đình, cô có thể làm gì với hai bàn tay trắng? Bản thân mơ mộng rất nhiều, ngặt nỗi mẹ cô luôn nhấn mạnh hai chữ thực tế và cô mệt mỏi vì điều đó.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận