- *Cảnh báo:
Trong truyện có một số tình tiết có thể sẽ gây tranh cãi hoặc khó chấp nhận đối với người đọc, đặc biệt là những người sùng kính Phật. Tuy nhiên, tình tiết đó chỉ được đưa vào với mục đích đẩy cốt truyện lên cao trào và cũng chỉ được tả lướt qua, giống như một chút tiêu cay làm bùng vị của một món ăn vậy. Hy vọng độc giả sẽ vui vẻ đón nhận và nếu có góp ý gì thì chia sẻ với tác giả nhé ạ!
***
Mùa Đông năm nay dường như đến sớm hơn. Mới cuối tháng Chín, đầu tháng Mười mà cái thứ đang len lỏi trong không khí đã không còn là chút heo may se se lạnh nữa mà là cái rét cắt da cắt thịt, buốt thấu đến tận xương.
Bầu trời tháng Mười không cao xanh vời vợi mà u ám, nặng nề. Những đám mây xám xịt cứ là là giữa tầng không như thể chỉ cần xuống thấp thêm chút xíu nữa thôi là sẽ chạm vào những cành cây trơ trụi, khẳng khiu, đồng thời, chỉ cần mấy cành cây ấy chọc nhẹ một phát là những đám mây kia sẽ rơi ngay xuống đầu người ta được.
Dưới bầu trời tái tê, xám xịt, có một ngôi chùa cổ kính, uy nghi. Trong ngôi chùa ấy có hai gian nhà nho nhỏ nằm sát cạnh bên nhau giữa rừng cây xanh mướt. Bên trong một gian, có một người đang nằm trên chiếc giường đơn, lặng lẽ nhìn một người bằng đôi mắt mờ đục, già nua. Trong đôi mắt ấy đã không còn ánh sáng lấp lánh như thuở tuổi còn xanh, không còn sự áy náy, xót xa, tiếc nuối và cũng chẳng còn nỗi day dứt, muộn phiền như bao tháng năm ròng rã đã qua mà chỉ còn lại sự bình thản, chấp nhận, tĩnh lặng tựa sông sâu.
Bình Luận