Tác phẩm: Bão lòng tôi có nắng.
Tác giả: Hạ.
Nghiên gọi cho tôi vào một chiều mưa, khi tán bàng xanh oằn mình trong gió. Em hỏi mượn tôi cái máy ảnh cơ. Tiếng em nhỏ, và nhẹ, ấy vậy mà tôi lại có thể nghe ra nửa nhịp thở dài. Tôi nhìn ngoài trời gió giông ngày hạ, cửa kính mờ nhoè giọt giọt vỡ tan.
“Mày định đi đâu vào cái tiết trời mưa gió như này?”
Nghiên bật cười, giòn tan như trời thu tháng tám em hay giấu trong tay.
“Côn Đảo nắng siêu to siêu khổng lồ! Không bão nổi đâu.”
“Hè này mày không đi làm thêm?”
“Có vài tuần thôi mà, nghỉ được.”
Tôi cúp máy, sau khi đồng ý lời hỏi của em. Nghiên hứa mời tôi đi ăn coi như đáp lễ. Tôi ậm ừ, vì còn bận nhắn tin hỏi người khác.
Chắc chắn có chuyện! Sẽ chẳng có gì bình thường khi em buông tay nắng gió thủ đô để đi nơi khác. Tôi hoài vẫn nhớ ánh sao lấp lánh trong mắt Nghiên khi em nhìn bức ảnh của Hiện. Một thủ thuật xử lý ảnh đơn giản để Hà Nội của Nghiên biến thành một hình tròn. Em yêu Hà Nội, và tôi biết tình yêu kia đến từ sau ngày cốc trà sữa người ấy gửi cho em.
Em yêu nơi đây, vì em đã đặt người của nơi này vào sâu trong tâm trí.
Tôi đã nghĩ, khi ráng chiều trên cầu phủ xuống bãi cỏ lau sông Hồng. Cùng là người Hà Nội, nhưng em chẳng yêu tôi.
Nhận được câu trả lời lúc trời ngớt mưa, tôi buông mình ngả trên lưng ghế. Cặp kính dày cộp trở nên vướng víu trên mặt, nó như một dấu hiệu buộc tôi phải “nhìn”. Nhìn thật rõ ràng, rằng mối tình đơn này không người hồi đáp. Tôi cau mày, tháo kính để lên bàn. Dùng cánh tay chắn ngang tầm mắt, tiếng quạt ro ro bỗng chốc như tiếng nhạc hiệu mở đầu cuộn phim, giờ đang đếm ngược.
Bình Luận