Nhìn ra cửa sổ tàu, đôi mắt ông Tùng cay nhẹ. Rời Sài Gòn, ông nhớ ngày tháng cùng vợ gánh bún bán khắp nơi… mở được tiệm bún ngon có tiếng… Chậc! Ông quý nhất là bức tranh vợ vẽ theo lời tả của ông…
“Đến tuổi mướpĐã có tuổi… bà vẫn đẹp, cầm bút đi, tui nói sao là vẽ rứaRứa là một từ ngữ địa phương, đồng nghĩa với ‘thế’, thường được sử dụng ở các tỉnh như Đà Nẵng, Huế, Quảng Nam, Quảng Trị, Nghệ An, Hà Tĩnh,… … nghenTừ ngữ địa phương miền Nam, đồng nghĩa với:nghe,hì,…… Cái mặt tròn, mắt vẽ sao cho sáng lên nghen…”
“Vẽ thêm tô bún bò mà sáng nào tôi cũng được ăn nữa!”
Cầm bức vẽ, ông Tùng cười, rồi chảy nước mắt. Ngoài kia, tàu vẫn chạy, khoảng trời thật bình yên, khác hẳn với tâm trạng ông lúc này.
“Hứng khởi lên để con gái không buồn!”
Tàu hạ tốc, bánh xe chậm dần. Người đàn ông khuôn mặt đen. Ôm hành lí ra toa. Tháng bảy, Quảng Nam nắng nóng. Ông Tùng chờ đợi. Mười lăm phút sau, chiếc xe Dreamlà một trong những dòng xe máy phổ biến tại Việt Nam, được sản xuất bởi hãng Honda … đi tới, ông Tùng nhận ra:
“Ba ở đây! Ba ở đây con gái ơi!”
Cô Hoa hạ số, ngó nghiêng hồi lâu. Chao! Sao ba gầy đi quá! Tóc điểm trắng, má hóp sâu…
“Ba ơi ba!”
Cô dừng xe, ôm ông Tùng. Dụi mặt vào chiếc vai gầy. Ông Tùng ôm con gái, vỗ vào lưng, an ủi như một đứa trẻ.
“Về ba nấu bún con ăn.”
Cô đưa ông về. Hoa là giáo viên dạy văn ở Quế Sơn, hôm nay phải xin nghỉ vài tiết dạy để đón ba về nhà. Đường đi thật dốc, quanh co. Khác hẳn với đường nhựa Sài Gòn. Đất, đá lôm côm ngang nhiên chạy.
Bình Luận