Hải Anh đang nằm trên ghế sô pha nghe nhạc không lời thư giãn. Sở thích nghe nhạc này thì anh và cô rất giống nhau. Hoài An thì đang ngồi bàn gấp ở thảm ngay cạnh anh viết bản thảo. Cô ấy rất khó chịu khi ai đó làm phiền mình khi viết, nó sẽ khiến mạch cảm xúc của cô bị rối loạn và lúc đó cô sẽ hay cáu gắt. Biết tính cô vậy nên anh không bao giờ làm phiền cô khi cô đang tập trung làm việc. Lát sau, Hoài An đứng dậy vặn mình cho đỡ mỏi, cô xuống bếp lấy ít hoa quả lên ăn. Thấy anh lim dim mắt, cô lấy bàn tay lạnh buốt của mình vuốt má anh. Tay của Hoài An rất lạnh mỗi khi vào đông, xong cô ấy giải thích người có bàn tay lạnh thường rất chung tình. Hải Anh giật mình mở mắt. Cô cười ngặt nghẽo, cứ thích trêu chọc anh như vậy.
– Anh có ăn táo không? Em gọt cho.
Anh cười, ngồi dậy hôn má cô nói trêu đùa:
– Muốn ăn em.
Thấy cô ăn ngon miệng anh cũng lấy một trái anh đào bỏ vào miệng. Anh tiếp lời:
– Em viết xong chưa?
– Sắp xong rồi! Mai em viết tiếp. Nay em mệt rồi!
Bỗng anh nhớ đến chuyện hồi chiều, lúc dọn nhà anh tìm được rất nhiều thư từ cũ của cô ấy ngày còn đi học của chị gái gửi và một ít của bạn bè. Cô ấy có thói quen lưu giữ tất cả mọi thứ làm kỉ niệm nên nhiều lúc nhà anh như tiệm đồ cổ. Cô ấy còn nói khi cô ấy viết chuyện đều cho mình làm nữ chính còn nam chính thì tuỳ hứng. Cô ấy bảo bây giờ chọn anh là nam chính thành đôi với cô. Nhưng mà anh vẫn chưa vui lắm vì cô ấy chưa từng viết thư tình gửi anh bao giờ nhưng trước kia thì có gửi cho người yêu cũ. Không phải anh thích so đo với quá khứ của cô mà thực lòng chưa bao giờ anh được bạn nữ gửi thư tình viết tay cả, có chăng chỉ là mấy lời nhắn tin trò chuyện hay vài dòng trạng thái trên facebook thôi. Tiện đây anh thử mở lòng với cô xem sao.
Bình Luận