Chương 4: Chúng ta vẫn là bạn tốt

Tôi vùi đầu trong cái chăn ấm áp, đắm chìm vào giấc ngủ, không còn biết trời trăng mây gió gì. Một ngày chủ nhật chỉ dành để lười biếng trên chiếc giường êm ái, tôi cho rằng mình nên tự thưởng bản thân vì đã cố gắng suốt tuần dài vừa qua. Ánh nắng chói chang từ khung cửa sổ, xuyên qua tấm rèm, chiếu thẳng đến chỗ tôi nằm cũng chẳng thể làm tôi nheo đôi mắt lấy một lần.

Tiếng chuông điện thoại inh ỏi bất chợt vang lên, kéo kẻ đang mơ màng khỏi cơn mộng mị. Âm thanh liên hồi réo gọi, đã đổ được hơn năm hồi, tôi mới dần dần từ bỏ ý định nướng thêm, uể oải với tay tới cái bàn cạnh giường, vừa ngáp vừa nhấc máy trong khi vẫn đang nhắm tịt mắt:

– A lô…

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ cao:

“Minh hả? Vy nè. Nay chủ nhật ông có rảnh không?”

Tôi ngáp to đến gần mang tai, dụi lấy dụi để con mắt chưa hé nổi của mình, lè nhè trả lời:

– Hôm nay tui được nghỉ, không có làm gì cả.

“Vậy tốt quá rồi. Tui hẹn ông mười giờ ở Gigamall nhé.”

Vy nói xong thì cúp máy ngay, chưa kịp để tôi thẩm thấu dữ liệu vừa truyền vào tai. Sau gần ba mươi giây định thần, tôi mở to mắt, bật dậy như được gắn lò xo. Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ. Thời gian còn lại quá gấp gáp, tôi cuống quýt hết cả lên, lao khỏi cái giường thân yêu tựa tên bắn, suýt nữa thì ngã lăn quay. Tôi phóng thẳng vào phòng tắm, dội lấy dội để thứ nước lạnh ngắt vào người, vừa run bần bật vừa kì cọ khắp cơ thể.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận