Chương 3: Lời chưa thể nói
Những ngày cuối năm học thật nhiều cảm xúc. Tất cả vừa vui mừng vì kết thúc kì thi căng thẳng, vừa buồn vì sắp chia tay nhau. Nhưng chúng tôi vẫn sẽ có cơ hội học chung khi lên lớp sáu. Bởi mọi người thường sẽ chọn trường cấp hai ở xã, cách trường cấp một không xa mấy, chỉ có vài bạn gia đình khá giả hơn nên đưa lên trường huyện học.
Các buổi học cuối, mọi người chủ yếu lên lớp chơi với nhau là chính, vì đâu còn bài vở gì nhiều nữa. Chúng tôi bày đủ trò nghịch phá, thầy cô sau vài lần nhắc nhở cũng không màng quan tâm. Tôi lâu lâu lại nhìn về hướng bàn Vy. Cô ấy có khi nghỉ học để đi làm thủ tục với gia đình, hôm đi học thì ngồi một chỗ chẳng buồn nói chuyện, bạn bè hỏi tới chỉ trả lời qua loa rồi lại gục xuống bàn.
Tôi và Vy vẫn cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường, nhưng không ai nói với ai lời nào. Sự im lặng đáng sợ ấy khiến lòng tôi bức bối, khó chịu đến mức nghẹt thở. Có nhiều lúc, tôi rất muốn tìm một chủ đề gì đó vui tươi, hóm hỉnh để luyên thuyên, giảm bớt sự ngột ngạt, ảm đạm này, nhưng rốt cuộc lại chả biết nên mở lời ra sao, đành im lặng lắng nghe tiếng bước chân nặng nề của cả hai.
Thời gian chúng tôi được bên nhau mỗi lúc một ngắn dần. Vy ngày càng xin nghỉ học nhiều hơn, tôi thì chỉ biết thở dài, đêm đêm quấn chăn khóc lóc. Tôi hiểu rõ cổ cũng rất buồn, nhưng rối rắm trong lòng không thể tự mình sắp xếp ổn thoả, tôi đâu biết phải an ủi Vy thế nào.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận