Chương 4: Cứ gọi là sao?

Tên của tôi là Dương Linh, tôi là du học sinh đến từ Việt Nam. Một đêm tôi chợt mơ thấy thiên thần.
 
Khi gặp Shinjo, cảm giác thật mơ hồ, có thể quen dù chưa gặp lần nào. Cho đến khi Angelus xuất hiện…

Dương Linh đóng nhật ký lại, Akiko vẫn ngủ say. Cô ấy mơ gì mà mỉm cười hoài. Thật là…

Ishino Shinjo, cái tên nghe thú vị lắm. Cô bỗng nhớ đến đôi mắt anh ta, sự hài hòa hoàn hảo khi mái tóc nâu đen rũ qua gương mặt góc cạnh đó, vừa giống người phương tây lại tựa như nhân vật bước ra từ trong truyện. Cô khẽ cười cùng suy nghĩ ấy, gió lạnh thổi rì rào, mấy ngôi sao lấp lánh đến huyền diệu. Điều gì đó lạ lùng xen lẫn suy nghĩ của cô, giống như mây trên trời, trăng, sao, mọi thứ khi mờ khi tỏ. Cô nghe tim mình đập, chắc lần đầu tiên thôi, có bao giờ chú ý nó đâu. Cảm giác gặp Ishino Shinjo…

Điều mà cô đọc trong ánh mắt anh ta, suy nghĩ chủ quan nhưng chắc chắn!

Một là anh ta đang mang nỗi buồn nào đó.

Hai là anh ta cô độc.

Ba là anh ta gặp vấn đề sức khỏe.

Dương Linh ngán ngẩm thở dài, cô đứng bên ngã tư vệ đường. Akiko về quê rồi, cũng buồn thật. Mẹ cô chắc nhớ cô lắm đây, không lâu đâu, hai năm nữa cô lại về.

– A lô, tớ nghe nè! Ừ, được rồi! Đừng lo, tớ ổn! Nè! Con nhỏ này, cúp máy giữa chừng! – Cô cằn nhằn chiếc điện thoại, trông vừa đáng yêu lại buồn cười.

– Này, Linh!

– I… Ishi… – Cô lắp bắp nói vì cái gã đó chẳng biết từ đâu chui ra, hắn chạy như ma đuổi rồi nấp sau lưng cô. Dương Linh nhíu mày, lúc ấy Higashi cũng lượn lờ nhìn quanh, cậu ta mất hút sau ngã tư.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận