Chương 3: Tại mưa thôi mà!
– Này! Này! – Dương Linh muốn phát hoảng. Cô cố phản kháng anh chàng đó. Thật kì lạ, con trai Nhật Bản tùy tiện thế này ư?
Mặc kệ cô lúng túng, anh ta cứ kéo đi nhanh nhất có thể. Họ dừng lại trước một hiệu sách, cứ thế vào thẳng bên trong. Vài người nhìn cô, Shinjo chẳng để cô kịp nói chỉ buông tay khi đẩy cánh cửa. Shinjo mở tủ lấy khăn và áo, cô vẫn đứng ngay cửa. Lúc này anh ta cởi áo ném lên ghế.
– Ơ… khoan… khoan… đã… – Dương Linh đỏ mặt, cô quay người đi. – Sao anh lại thay áo trước mặt con gái thế?
Chiếc sơ mi trắng ướt sũng nằm vắt vẻo trên ghế. Cô ngại như vậy mà hắn cứ nắm tay kéo vào.
– Nè, mặc áo đi! – Cô nhăn mặt, chắc tên này bị hâm. Căn phòng khá rộng, bàn ghế đầy đủ thiếu mỗi TV. Shinjo ngồi xuống, cài cúc áo lại và bắt đầu sửa điện thoại. Cô tranh thủ nhìn quanh, chỗ này giống phòng tập võ hơn. Trên giường có cả một thanh kiếm Nhật, điện thoại di động nằm la liệt dưới sàn. Tấm bình phong che góc nhỏ căn phòng, nhiều thứ khá kỳ lạ.
– Xong rồi!
Shinjo đưa điện thoại cho cô, anh ta giỏi thật. Vừa đón lấy nó thì anh ta lôi ra luôn một hộp chocolate đưa cho Dương Linh.
– Nếu không thích, cô có thể tặng ai đó… – Shinjo bảo. Trông anh như muốn tống nó đi thật nhanh vậy.
– Ơ… – Dương Linh ngớ người. Anh ta tặng quà hay nhờ bỏ đi giúp vậy!
– Cho cô mượn ô nè! – Miệng nói tay làm, Shinjo không để Dương Linh có cơ hội nói thêm điều gì cả.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận